Dưới đây là 13 câu chuyện với nội dung ngắn thôi nhưng sẽ để lại cho bạn nhiều điều thú vị về cuộc sống đáng suy ngẫm. Hãy đọc qua để rút ra nhiều điều cho bản thân nhé.
Swift, nhà văn Anh nổi tiếng người Anh, cưỡi ngựa đi du lịch cùng với đầy tớ của mình. Vì trời đang mưa nên đường xá lầy lội. Tối đến, hai người vào một quán trọ và trước khi đi ngủ, Swift nói với người hầu: “Giày của tôi bẩn rồi, anh lau sạch giúp tôi nhé!” Người hầu có phần hơi lười, hơn nữa vì mệt mỏi nên anh ta đi ngủ và không làm theo lời chủ dặn.
Sáng hôm sau khi Swift trông thấy đôi giày, ông hét lên: “Ô hay! Anh chưa lau giày cho tôi à?”. “Dạ thưa ngài, vì thời tiết xấu, và vì chúng ta sẽ còn tiếp tục đi nên nếu bây giờ tôi lau chúng, chẳng mấy chốc chúng lại bẩn nữa ạ.”
“Hay đấy! Hãy thu dọn hành lý, chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giờ.” Swift tức giận nói. “Nhưng, thưa ngài, tôi chưa dùng bữa sáng ạ!” Người hầu thắc mắc. “Không vấn đề gì, nếu anh dùng bữa sáng bây giờ thì chẳng bao lâu nữa anh lại đói như trước thôi!”
Chú lừa yêu thích của anh nông dân bị rơi vào một vực sâu. Anh ta không thể kéo nó lên dù anh ta cố gắng hết sức. Do đó anh ta quyết định chôn sống nó dù không muốn chút nào.
Cứ thế, đất được đổ từ trên xuống để lắp chú lừa, mỗi lần đất đổ xuống lưng nó là nó lắc đều và bước lên trên, liên tục liên tục cho đến trưa, chú lừa yêu thích của anh nông dân đang ăn cỏ trên những đồng cỏ xanh.
Fred về nhà trong kỳ nghỉ. Cậu ta cho rằng mình rất giỏi, vì cậu đã đứng nhất lớp trong khóa vừa rồi. Trong buổi ăn tối, cậu ta nói với cha mình: “Bố này, bố cho rằng bố chỉ có 2 cái bánh trên đĩa đó à? Con sẽ chỉ cho bố thấy là có 3 cái. Này nhé, đây là một, còn kia là hai, và một cộng hai là ba.”
“Tốt lắm con trai”, bố cậu ta vui mừng: “Bây giờ bố sẽ lấy cái bánh đầu tiên, mẹ con sẽ lấy cái bánh thứ hai, còn cái bánh thứ ba sẽ là của con nhé!”
Một cô bé đang khóc nức nở trên phố. Một quý ông đi qua thấy vậy nên đã lại gần và hỏi chuyện gì đã xảy ra. “Thưa ông,” đứa bé trả lời, “mẹ cháu cho cháu một xu, và cháu đã đánh mất nó”. “Không sao đâu cháu gái, bác sẽ giúp cháu, hãy cầm lấy đồng xu này và đừng khóc nữa nhé”.
Rồi ông ấy móc bóp lấy ra một xu đưa cho cô bé. Nhưng khi nhận được một xu từ người đàn ông, đứa bé lại khóc nấc lên, to hơn lần trước. “Sao cháu lại khóc?” Người đàn ông ngạc nhiên hỏi. Đứa bé trả lời: “Nếu cháu không đánh mất đồng xu kia thì bây giờ cháu đã có hai xu rồi!”
Một cậu sinh viên năm nhất đại học đang bị chỉ trích nặng nề bởi giáo sư của mình. “Bài của anh rất khó đọc, giáo sư nói, “đáng lẽ ra anh phải viết làm sao cho người ngu nhất cũng có thể hiểu được mới phải.” Cậu sinh viên từ tốn đáp: “Vâng thưa thầy, đoạn nào mà thầy không hiểu ạ?”
Một con quạ đánh cắp được một miếng pho-mát và bay lên cây. Một lão cáo trông thấy bèn nghĩ mưu để chiếm lấy miếng pho-mát đó cho mình. Lão ta bắt đầu khen ngợi quạ: “Bạn có bộ lông đen và mượt biết bao! Như vậy ắt hẳn là giọng của bạn phải hay biết chừng nào! Tôi muốn được nghe bạn hát. Xin hãy hát cho tôi nghe một bài đi!” Chú quạ rất vui khi nghe những lời tán dương đó nên đã mở miệng ra để hát. Thế là miếng pho-mát rơi xuống đất, ngay lập tức, lão cáo xảo quyệt nhặt lấy và khoái trá chạy mất.
William Thompson bị lãng tai nhưng ông ấy không muốn mọi người biết điều này. Buổi tối nọ, ông mời một số bạn bè đến nhà ăn tối và trò chuyện. Một trong những người bạn kể một câu chuyện vui nhộn. Ai nấy đều cười và ngài William cũng cười rất to như bao người khác: “Quả là một câu chuyện vui, nhưng tôi biết một câu chuyện khác còn vui hơn thế!”
Ông ấy bắt đầu kể câu chuyện của mình cho đến khi chấm dứt, mọi người cười to hơn bao giờ hết và ngài William cũng mỉm cười hớn hở theo. Nhưng ngài không biết lý do họ cười. Ngài đã kể lại chính câu chuyện mà bạn của ngài vừa kể!
Một ngày nọ, có một ông lão chậm rãi đi bộ dọc theo khu phố thì chợt trông thấy một cậu bé đang cố gắng với tay kéo chuông cửa treo quá cao so với cậu. Ông lão là một người tốt bụng nên dừng lại và nói: “Ta sẽ kéo chuông cho cháu.” Sau đó ông kéo chuông thật mạnh khiến tiếng chuông kêu vang khắp trong ngoài nhà.
Cậu nhỏ ngước nhìn lên và nói: “Bây giờ thì chúng ta phải chạy ngay. Nào chạy thôi!” Và trước khi ông lão kịp hiểu ra câu chuyện thì cậu bé ngỗ nghịch đã chạy vòng qua góc đường, để mặc ông lão ở lại phân trần với chủ nhà đang bực mình vì lí do tại sao ông lại kéo chuông.
Đó là bài học đầu tiên sau kỳ nghỉ hè tại một trường học nhỏ ở Anh. Bài học là về các mùa trong năm. “Có 4 mùa trong năm,” giáo viên nói, “Đó là mùa xuân, mùa hạ, mùa thu và mùa đông. Vào mùa xuân, nó ấm áp và mọi thứ bắt đầu phát triển. Vào mùa hè, trời nóng, có nhiều hoa trong các cánh đồng và vườn cây. Vào mùa thu, có rất nhiều loại rau và hoa quả. Mọi người đều thích ăn trái cây. Vào mùa đông, trời lạnh và thường có mưa. Đôi khi có tuyết rơi trên mặt đất.”
Giảng đến đây, thầy giáo dừng lại và nhìn vào một em học sinh “Tom, không nói chuyện nữa,” người thầy nhắc nhở. “Bây giờ hãy cho tôi biết, thời điểm nào là lúc hái táo tốt nhất?”
“Vâng, thưa thầy,” Tom trả lời: “Đó là khi người nông dân đi ra ngoài và không có con chó nào trong vườn ạ!”
Một người quốc tịch Mỹ đến Luân Đôn du lịch một mình. Ông ta muốn đi bộ để tham quan nhưng lại sợ bị lạc vì ông ấy không biết một chữ tiếng Anh nào. Do đó, sau khi rời khách sạn, ông dừng lại tại góc phố đầu tiên và cẩn thận ghi tên đường mà khách sạn ông đang ở vào sổ tay.
Sau đó ông bắt đầu tham quan những điều thú vị ở thành phố này. Nhưng cuối cùng ông cũng bị lạc đường. Vài giờ sau, ông tìm đến một đồn cảnh sát và có một cuộc nói chuyện bằng ngôn ngữ cơ thể tại đây. Sau đó, họ gọi một thông dịch viên đến và ông đã đưa cuốn sổ tay ghi chép cẩn thận tên đường nơi khách sạn ông tọa lạc cho người đó xem. Những chữ mà ông cẩn thận ghi chép là “đường một chiều”.
Một ngày nọ, một người đàn ông đi vào cửa hàng dược phẩm và nói, “Cô có thuốc chữa bệnh nấc không?” Người bán thuốc yêu cầu ông nhắm mắt lại và đột nhiên tát một cái thật mạnh vào mặt ông. Người đàn ông gần như ngã gục, giận dữ và hét lên: “Tại sao cô đánh tôi?”
“Không có thuốc cho bệnh nấc.” Người bán thuốc giải thích. “Nhưng một cú sốc đột ngột có thể chấm dứt nó. Như bạn thấy, bạn không còn nấc cụt nữa.”
“Dĩ nhiên là tôi không bị nấc cụt, vì người cần chữa bệnh là con trai của tôi chứ không phải tôi!
Hai người chủ trang trại đang tự hào về sự giàu có của họ. Một người nói: “Nông trại của tôi rất lớn, những chuồng trại ở cách xa nhau đến nổi công nhân đi kiểm tra từ thứ 2 đến thứ 7 mới về báo cáo cho tôi.”
“Vâng, tôi đoán đó là một trang trại khá lớn. Nhưng bên cạnh trang trại của tôi, nó trông giống như một khu vườn nhỏ!” Người đàn ông thứ 2 tự hào. “Nó lớn như thế nào?” Người kia thắc mắc. “Vâng, khi tôi gửi một cặp vợ chồng trẻ ra ngoài để vắt sữa bò thì đứa con lớn 9 tuổi của họ mới mang những thùng sữa đầu tiên về cho tôi!
Một hướng dẫn viên du lịch nói: “Thành phố này đã có từ 1001 năm rồi.” Một trong những khách tham quan há hốc mồm kinh ngạc: “Trời, sao mà chính xác quá! Làm sao anh biết được?”
“Rất đơn giản. Năm ngoái khi tôi bắt đầu làm việc ở đây thì họ đang tổ chức lễ kỷ niệm 1000 năm cho nó.” Người hướng dẫn viên trả lời.
—————————————————————————————-
Anh đau đớn nhìn em qua quỹ tích
Tình em nào cố định ở nơi đâu
Anh tìm em khắp diện tích địa cầu
Nhưng căn số đời anh đành cô độc
Để anh về vô cực dệt duyên mơ
Cho không gian trọn kiếp sống hững hờ
Chiều biến thiên là những cơn mơ.
Đường biễu diễn là chuỗi ngày chán nản
Em sung sướng trên đường tròn duyên dáng
Anh u sầu trên hệ thống x-y
Biết bao giờ đôi ta được phụ kề
Anh đành chết trên đường tiếp cận
Ôi anh chết cũng vì hệ số
Định đời anh trong biểu thức khổ đau
Như cạnh góc vuông , với cạnh huyền
Gần nhau đấy nhưng không trùng hợp
Qua những điều trên ta quy ước
Tình yêu là 1 cái compa
Vòng tròn nào dù nhỏ dù to
Cũng đều có tâm và bán kính
Tâm ở đây là tâm hồn cố định
Bán kính là nỗi nhớ niềm thương
—————————————————————————————-
Con Lợn sinh ở miền Bắc – Con Heo sinh ở miền Nam. Con Lợn ăn Ngô – Con Heo ăn Bắp. Da con Lợn làm bánh da Lợn – Da con Heo không làm bánh được. Con Lợn đóng phim thiếu nhi.
—————————————————————————————-
Lúc bé, nghỉ học là chuyện lạ. Lớn lên mới biết, chuyện lạ là đi học.
Lúc bé, tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết, đến trường còn được ngủ.
Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại.
Lúc bé , tưởng điểm 10 mới là giỏi. Lớn lên mới biết, chỉ 5 thôi đã quý lắm rồi.
Lúc bé, tưởng càng học càng giỏi….
—————————————————————————————-
Có hai con đại bàng đang bay với nhau. Bỗng nhiên nó thấy một chiếc máy bay phản lực bay ngang qua.
Đại bàng A : Làm sao mà mấy thứ đó có thể bay nhanh thế nhỉ ?
—————————————————————————————-
Hai người đàn ông chuẩn bị làm bố gặp nhau ngoài phòng chờ của bệnh viện phụ sản. Đồng cảnh ngộ nên họ mau chóng trò chuyện tâm đầu ý hợp.
– Anh tin không, – Một người nói – Hôm nay là ngày đầu tiên trong chuyến du lịch của chúng tôi. Thế mà cô ấy lại lên bàn đẻ…
– Thế thì có gì mà anh phải phàn nàn? – Người kia nhún vai. – Đây là tuần trăng mật của chúng tôi.
—————————————————————————————-
Có một chàng trai yêu đơn phương một cô gái nhưng không dám nói ra.
Một ngày kia, lấy hết can đảm, chàng soạn một tin nhắn tỏ tình và nhấn send lúc 1h sáng. Tin nhắn trả lời đến ngay sau đó, nhưng chàng trai quyết định để ngày hôm sau sẽ đọc.
Sáng hôm sau, chàng trai mở tin nhắn lên và… shock
—————————————————————————————–
Yêu cầu phần cứng:
– Chạy nhanh, bền, tốt, kích cỡ nhỏ gọn, thiết kế trang nhã
– Còn nguyên tem bảo hành, không được trầy xước dù là vết nhỏ
– Tương thích dễ dàng với các thiết bị ngoại vi như: bếp, chổi quét nhà…
– Hoạt động tốt trong môi trường như chợ, siêu thị……
DienDan.Edu.Vn Cám ơn bạn đã quan tâm và rất vui vì bài viết đã đem lại thông tin hữu ích cho bạn.DienDan.Edu.Vn! là một website với tiêu chí chia sẻ thông tin,... Bạn có thể nhận xét, bổ sung hay yêu cầu hướng dẫn liên quan đến bài viết. Vậy nên đề nghị các bạn cũng không quảng cáo trong comment này ngoại trừ trong chính phần tên của bạn.Cám ơn.