Hiểm ác trong giới… đòi nợ thuê
Khác với những băng nhóm đâm thuê chém mướn, giết người diệt khẩu hay thanh toán đối thủ trong làm ăn,… những băng nhóm đòi nợ thuê luôn có các nguyên tắc hoạt động nhất định.
Tuy nhiên, những nguyên tắc không lề luật này thường chỉ được các băng nhóm giang hồ chuyên nghiệp tôn trọng để tránh sự ồn ào không đáng có khi xảy ra chuyện.
Hiểm ác trong giới… đòi nợ thuê
Tuy nhiên, những nguyên tắc không lề luật này thường chỉ được các băng nhóm giang hồ chuyên nghiệp tôn trọng để tránh sự ồn ào không đáng có khi xảy ra chuyện.
Hiểm ác trong giới… đòi nợ thuê
Nhưng, giang hồ chuyên nghiệp tôn trọng cứ tôn trọng, còn đám du đãng lập băng kiếm số má xong kiêm thêm nghề đòi nợ thuê thì điều chúng quan tâm nhất chỉ là… tiền.
Một tay giang hồ gác kiếm mà tôi quen cho biết, giá của mỗi phi vụ đòi nợ thuê thường từ 20 đến 30% trên tổng số nợ mà chủ nợ đòi được. Đối với những con nợ khó đòi, tỉ lệ này sẽ được nâng lên kịch khung là 50%. Thông thường, chủ nợ muốn mướn giang hồ chuyên nghiệp thực hiện phi vụ đòi nợ thuê đều phải trình bày giấy tờ chứng minh con nợ đang vay tiền của mình và cố tình chây lỳ không trả. Sau khi có được thông tin, vệ tinh của băng nhóm giang hồ được nhờ vả sẽ nhanh chóng xác minh con nợ mình sắp đòi thuộc dạng nào, số má ra sao để có thể đưa ra tỉ lệ ăn chia với chủ nợ.
Một tay giang hồ gác kiếm mà tôi quen cho biết, giá của mỗi phi vụ đòi nợ thuê thường từ 20 đến 30% trên tổng số nợ mà chủ nợ đòi được. Đối với những con nợ khó đòi, tỉ lệ này sẽ được nâng lên kịch khung là 50%. Thông thường, chủ nợ muốn mướn giang hồ chuyên nghiệp thực hiện phi vụ đòi nợ thuê đều phải trình bày giấy tờ chứng minh con nợ đang vay tiền của mình và cố tình chây lỳ không trả. Sau khi có được thông tin, vệ tinh của băng nhóm giang hồ được nhờ vả sẽ nhanh chóng xác minh con nợ mình sắp đòi thuộc dạng nào, số má ra sao để có thể đưa ra tỉ lệ ăn chia với chủ nợ.
Nguyễn Viết Hoa bị bắt ngay tại hiện trường vụ thanh toán nhau ở Đại lộ Đông Tây.
Tỉ lệ ăn chia được thỏa thuận xong, là lúc chủ nợ đã hết trách nhiệm (dĩ nhiên là khi mọi chuyện diễn ra suôn sẻ), mọi chuyện tiếp diễn như thế nào đều do một tay giang hồ làm. Đầu tiên, bọn chúng sẽ “nắn gân” hay còn gọi là “đo máu” thử xem con nợ thuộc dạng gì, độ gan lì đến đâu. Nếu là dân “mềm” có thể nắn được, thì chỉ cần vài cái tin nhắn, một cuộc điện thoại xưng danh, hay một vài tay giang hồ nào đó có số má ở khu vực con nợ đang cư trú thì mọi chuyện sẽ kết thúc, con nợ chắc chắn sẽ cầm cố, chạy vạy hết mọi nơi miễn sao có đủ tiền nộp cho bọn chúng để được yên thân.
Nếu là con nợ thuộc dạng “chất rắn”, bọn chúng sẽ bố trí cho vài tên đàn em theo dõi người thân trong gia đình của con nợ, như: vợ chồng, con cái, cha mẹ hay anh chị em… Nhưng, điều đặc biệt là khi theo dõi, bọn chúng thường cố ý cho người bị theo dõi phát hiện ra chuyện… mình đang bị theo dõi. Chúng làm điều này là bởi, giang hồ chuyên nghiệp cũng chỉ mong chuyện đòi nợ diễn ra êm thấm, càng ít người biết càng tốt, và nếu hăm dọa có thể xong việc thì đó chính là chuyện mà dân giang hồ đều hy vọng “cầu được, ước thấy”. Và khi cách thức này không được, bọn chúng mới gây án. Trên thực tế, rất hiếm khi băng nhóm giang hồ chuyên nghiệp gây án khi đòi nợ thuê bởi những lý do mà tôi vừa kể trên.
Ngoài ra, giữa những băng nhóm giang hồ cộm cán, chúng còn liên kết với nhau để tạo thành mạng lưới đòi nợ khép kín trên nguyên tắc “không xâm phạm đến lãnh địa của nhau”. Ví dụ, khi chủ nợ muốn thuê giang hồ quận 1 đòi nợ một con nợ ở quận 3, thì đám giang hồ quận 1 sẽ nhờ giang hồ tại quận sở tại đòi nợ giúp. Và khi giang hồ quận 3 đòi được nợ, tỉ lệ ăn chia giữa 2 băng nhóm này là 4-6, kẻ đòi được nợ lãnh 6 phần, kẻ làm “cò đòi nợ thuê” sẽ nhận 4 phần theo tỉ lệ đã thỏa thuận trước đó với chủ nợ.
Khác với dân giang hồ gốc, bọn du đãng đòi nợ mướn thì chuyện gì cũng dám làm. Thậm chí số tiền đòi nợ rất nhỏ, chúng vẫn sẵn sàng lao vào chém con nợ miễn sao moi được tiền.
Do kẹt tiền làm ăn, anh Đăng Nguyên có mượn của Võ Trọng Hiếu 20 triệu đồng, lãi suất là 10%/tháng. Hằng tháng, anh Nguyên trả cho Hiếu 2 triệu đồng tiền lãi. Sau đó, anh trả thêm cho Hiếu được 5 triệu đồng tiền vốn thì mất khả năng chi trả. Sau nhiều lần đòi nợ không được, Hiếu cáu lên bèn bỏ 10 triệu thuê một nhóm côn đồ do Lê Văn Hoàng cầm đầu với yêu cầu “bằng mọi cách phải đòi được tiền nợ từ anh Nguyên”. Hoàng vốn dĩ có máu đâm chém, nên chẳng cần phải nhiều lời với con nợ, Hoàng lùa đàn em của mình vào nhà anh Nguyên… chém bậy vài nhát rồi nói chuyện sau.
Hiểm ác trong giới… đòi nợ thuê
Lo lắng cho tính mạng của gia đình, anh Nguyên đã tìm mọi cách, mượn đủ mọi nơi để có được 15 triệu trả nốt cho Võ Trọng Hiếu thông qua băng nhóm côn đồ này. Khi bọn chúng vừa nhận tiền từ tay anh Nguyên tại một quán cà phê ở quận 1, các trinh sát đã ập vào bắt quả tang tại chỗ hành vi cưỡng đoạt tài sản của bọn chúng.
Không khoái đâm chém, nhưng băng nhóm của Đỗ Hữu Cầu cũng đã có một cuộc lật kèo ngoạn mục, “tiếc” rằng bản thân Cầu đã phải trả giá cho lần lật kèo này. Đỗ Hữu Cầu có hỗn danh là Bình Trang, được nhìn nhận là tay giang hồ có số má, thường hoạt động trong lĩnh vực cho vay nặng lãi, tổ chức đánh bạc… Dưới trướng của Cầu là hai ông em rể đều là dân có tiếng tăm trong thế giới ngầm. Giang hồ ở Sài Gòn cũng có đủ đất để Cầu và hai ông em rể của mình chen chân.
Nếu là con nợ thuộc dạng “chất rắn”, bọn chúng sẽ bố trí cho vài tên đàn em theo dõi người thân trong gia đình của con nợ, như: vợ chồng, con cái, cha mẹ hay anh chị em… Nhưng, điều đặc biệt là khi theo dõi, bọn chúng thường cố ý cho người bị theo dõi phát hiện ra chuyện… mình đang bị theo dõi. Chúng làm điều này là bởi, giang hồ chuyên nghiệp cũng chỉ mong chuyện đòi nợ diễn ra êm thấm, càng ít người biết càng tốt, và nếu hăm dọa có thể xong việc thì đó chính là chuyện mà dân giang hồ đều hy vọng “cầu được, ước thấy”. Và khi cách thức này không được, bọn chúng mới gây án. Trên thực tế, rất hiếm khi băng nhóm giang hồ chuyên nghiệp gây án khi đòi nợ thuê bởi những lý do mà tôi vừa kể trên.
Ngoài ra, giữa những băng nhóm giang hồ cộm cán, chúng còn liên kết với nhau để tạo thành mạng lưới đòi nợ khép kín trên nguyên tắc “không xâm phạm đến lãnh địa của nhau”. Ví dụ, khi chủ nợ muốn thuê giang hồ quận 1 đòi nợ một con nợ ở quận 3, thì đám giang hồ quận 1 sẽ nhờ giang hồ tại quận sở tại đòi nợ giúp. Và khi giang hồ quận 3 đòi được nợ, tỉ lệ ăn chia giữa 2 băng nhóm này là 4-6, kẻ đòi được nợ lãnh 6 phần, kẻ làm “cò đòi nợ thuê” sẽ nhận 4 phần theo tỉ lệ đã thỏa thuận trước đó với chủ nợ.
Khác với dân giang hồ gốc, bọn du đãng đòi nợ mướn thì chuyện gì cũng dám làm. Thậm chí số tiền đòi nợ rất nhỏ, chúng vẫn sẵn sàng lao vào chém con nợ miễn sao moi được tiền.
Do kẹt tiền làm ăn, anh Đăng Nguyên có mượn của Võ Trọng Hiếu 20 triệu đồng, lãi suất là 10%/tháng. Hằng tháng, anh Nguyên trả cho Hiếu 2 triệu đồng tiền lãi. Sau đó, anh trả thêm cho Hiếu được 5 triệu đồng tiền vốn thì mất khả năng chi trả. Sau nhiều lần đòi nợ không được, Hiếu cáu lên bèn bỏ 10 triệu thuê một nhóm côn đồ do Lê Văn Hoàng cầm đầu với yêu cầu “bằng mọi cách phải đòi được tiền nợ từ anh Nguyên”. Hoàng vốn dĩ có máu đâm chém, nên chẳng cần phải nhiều lời với con nợ, Hoàng lùa đàn em của mình vào nhà anh Nguyên… chém bậy vài nhát rồi nói chuyện sau.
Hiểm ác trong giới… đòi nợ thuê
Lo lắng cho tính mạng của gia đình, anh Nguyên đã tìm mọi cách, mượn đủ mọi nơi để có được 15 triệu trả nốt cho Võ Trọng Hiếu thông qua băng nhóm côn đồ này. Khi bọn chúng vừa nhận tiền từ tay anh Nguyên tại một quán cà phê ở quận 1, các trinh sát đã ập vào bắt quả tang tại chỗ hành vi cưỡng đoạt tài sản của bọn chúng.
Không khoái đâm chém, nhưng băng nhóm của Đỗ Hữu Cầu cũng đã có một cuộc lật kèo ngoạn mục, “tiếc” rằng bản thân Cầu đã phải trả giá cho lần lật kèo này. Đỗ Hữu Cầu có hỗn danh là Bình Trang, được nhìn nhận là tay giang hồ có số má, thường hoạt động trong lĩnh vực cho vay nặng lãi, tổ chức đánh bạc… Dưới trướng của Cầu là hai ông em rể đều là dân có tiếng tăm trong thế giới ngầm. Giang hồ ở Sài Gòn cũng có đủ đất để Cầu và hai ông em rể của mình chen chân.
Khám xét hiện trường vụ thanh toán nhau tại Đại lộ Đông Tây.
Một lần, Cầu nhận hợp đồng đòi nợ mướn cho một phụ nữ có tên là Cao Hoài Hương. Theo bà Hương thì trước đây bà có bỏ ra 45.000 USD để hùn hạp làm ăn với anh Trần Vương, là Việt kiều Australia. Tuy nhiên, khi không hợp tác làm ăn nữa, anh Vương vẫn không trả lại tiền cho bà. Và bà muốn nhờ Cầu cùng tay chân của mình đòi nợ giúp. Đạt được thỏa thuận ăn chia, Cầu nhanh chóng chỉ đạo hai ông em rể và đàn em của mình tham gia vào phi vụ này.
Ban đầu để nhanh gọn, Cầu muốn bà Hương cùng đi với Cầu để “điểm mặt chỉ tên” anh Vương cho tiện. Nhưng, bà Hương đã từ chối quyết liệt yêu cầu này của Cầu. Ý của bà Hương là muốn Cầu tự đứng ra giải quyết toàn bộ vụ việc. Đổi lại, bà Hương đồng ý tỉ lệ 5-5 sau khi đòi được tiền do Cầu đưa ra.
Cầu chỉ đạo cho đàn em theo dõi sát động tĩnh của anh Vương để tìm thời cơ bắt cóc anh Vương nhằm đòi tiền nợ. Một đêm, phát hiện anh Vương rời quán nhậu, điều khiển xe ôtô chạy về hướng bãi xe Tân Sơn Nhất, cho xe vào bãi rồi trở ra đón taxi. Lợi dụng khi anh Vương đang chờ taxi, Cầu và các đàn em đã áp sát và khống chế anh Vương, buộc anh phải theo chúng đến một quán cà phê ở quận Tân Bình để nói chuyện nợ nần. Tại đây, anh Vương đã phủ nhận toàn bộ chuyện nợ nần giữa anh và bà Hương.
Trao đổi với bà Hương, Cầu cũng chẳng thấy manh mối nào trong chuyện bà Hương cho anh Vương vay tiền. Đánh hơi thấy phi vụ này mình có thể mất trắng, Cầu quyết định bỏ mặc chuyện anh Vương có nợ tiền bà Hương hay không, Cầu chỉ biết Cầu sẽ bắt anh Vương để tống tiền gia đình.
Hắn ra lệnh cho đàn em chở anh Vương tới một khách sạn ở Gò Vấp và giam lỏng tại đây. Tiếp đến, hắn hăm dọa đòi chém giết và yêu cầu anh Vương gọi điện thoại về nhà, nói người thân nộp cho hắn 600 triệu để chuộc mạng, bằng không cứ thoải mái chào nhau lần cuối. Lo sợ cho tính mạng của anh Vương, nhưng trước số tiền mặt quá lớn nên người nhà của anh đã thương lượng lại về số tiền chuộc với Cầu. Cầu đồng ý nhận 110 triệu đồng, 4.400USD và 2 lượng vàng từ gia đình anh Vương để tha mạng cho anh. Cầm được tiền trong tay, Cầu vui vẻ đến mức hào phóng gọi taxi đến rước anh Vương về đến tận nhà.
Hiểm ác trong giới… đòi nợ thuê
Ban đầu để nhanh gọn, Cầu muốn bà Hương cùng đi với Cầu để “điểm mặt chỉ tên” anh Vương cho tiện. Nhưng, bà Hương đã từ chối quyết liệt yêu cầu này của Cầu. Ý của bà Hương là muốn Cầu tự đứng ra giải quyết toàn bộ vụ việc. Đổi lại, bà Hương đồng ý tỉ lệ 5-5 sau khi đòi được tiền do Cầu đưa ra.
Cầu chỉ đạo cho đàn em theo dõi sát động tĩnh của anh Vương để tìm thời cơ bắt cóc anh Vương nhằm đòi tiền nợ. Một đêm, phát hiện anh Vương rời quán nhậu, điều khiển xe ôtô chạy về hướng bãi xe Tân Sơn Nhất, cho xe vào bãi rồi trở ra đón taxi. Lợi dụng khi anh Vương đang chờ taxi, Cầu và các đàn em đã áp sát và khống chế anh Vương, buộc anh phải theo chúng đến một quán cà phê ở quận Tân Bình để nói chuyện nợ nần. Tại đây, anh Vương đã phủ nhận toàn bộ chuyện nợ nần giữa anh và bà Hương.
Trao đổi với bà Hương, Cầu cũng chẳng thấy manh mối nào trong chuyện bà Hương cho anh Vương vay tiền. Đánh hơi thấy phi vụ này mình có thể mất trắng, Cầu quyết định bỏ mặc chuyện anh Vương có nợ tiền bà Hương hay không, Cầu chỉ biết Cầu sẽ bắt anh Vương để tống tiền gia đình.
Hắn ra lệnh cho đàn em chở anh Vương tới một khách sạn ở Gò Vấp và giam lỏng tại đây. Tiếp đến, hắn hăm dọa đòi chém giết và yêu cầu anh Vương gọi điện thoại về nhà, nói người thân nộp cho hắn 600 triệu để chuộc mạng, bằng không cứ thoải mái chào nhau lần cuối. Lo sợ cho tính mạng của anh Vương, nhưng trước số tiền mặt quá lớn nên người nhà của anh đã thương lượng lại về số tiền chuộc với Cầu. Cầu đồng ý nhận 110 triệu đồng, 4.400USD và 2 lượng vàng từ gia đình anh Vương để tha mạng cho anh. Cầm được tiền trong tay, Cầu vui vẻ đến mức hào phóng gọi taxi đến rước anh Vương về đến tận nhà.
Hiểm ác trong giới… đòi nợ thuê
Băng nhóm bắt cóc Việt kiều đòi tiền chuộc do Đỗ Hữu Cầu cầm đầu trước vành móng ngựa.
Sau khi Cơ quan điều tra nhận được thông tin vụ việc và vào cuộc, chẳng mấy chốc Cầu cùng đám đàn em tham gia vụ tống tiền này lần lượt bị bắt giữ. Mới đây, Tòa án Nhân dân TP HCM đã tuyên phạt Đỗ Hữu Cầu 7 năm tù vì tội “Bắt cóc, chiếm đoạt tài sản”. Đám đàn em của Cầu chia nhau hai mức án là 5 năm và 5 năm 6 tháng tù giam. Riêng “quý nhân” mướn Cầu thực hiện phi vụ này đã nhanh chóng biến ra nước ngoài… “lánh nạn”.
2. Vài tháng trước, một vụ chạm trán đẫm máu cũng đã xảy ra tại Đại lộ Đông Tây với kiếm Nhật và súng. Mà nguyên nhân cuối cùng được xác định là mâu thuẫn trong việc chi trả nợ giữa hai băng nhóm giang hồ.
Vào khoảng 21h, người dân sinh sống tại khu vực Đại lộ Đông Tây – Hồ Hảo Hớn nghe những tiếng la hét điên loạn, đại loại là những câu “chém nó”, “giết nó”… Tiếp đến là có tiếng súng nổ, tiếng động cơ xe máy gầm rú, tiếng sắt thép bị kéo lê trên mặt đường.
Theo lời kể của các nhân chứng thì nhóm thanh niên cầm kiếm Nhật truy sát hai thanh niên đi trên xe gắn máy. Sau khi chịu hai nhát chém vào lưng và một nhát chém mạnh đến mức rụng ngón tay, gã thanh niên thuộc về phe ít quân hơn đã không chịu nổi nên rút súng nhắm vào đám thanh niên cầm kiếm Nhật bóp cò. Súng đã nổ nhưng viên đạn không trúng ai.
Mặc cho đối phương xài hàng nóng, đám thanh niên cầm kiếm vẫn “ngoan cường” lăn xả vào chiến đấu, tiếng súng thứ hai vang lên nhưng vẫn không cản được bước tiến của đối phương, gã thanh niên cầm súng quay đầu bỏ chạy. Chưa kịp truy sát, nhác thấy bóng dáng của lực lượng Công an, các đối tượng cầm kiếm vội vã lên xe máy tẩu thoát.
Gã thanh niên bị chém ném súng cho bạn mình giữ rồi tìm một góc khuất để ẩn nấp. Tuy nhiên, do vết thương ra nhiều máu, gã đã nhanh chóng bị phát hiện. Riêng tên cầm súng, khi bị lực lượng Công an truy đuổi đã nhảy xuống kênh để thoát thân. Nhưng, do không biết bơi mà lúc này thủy triều đang lên, gã đành thúc thủ dưới dòng nước đen quánh. Từ lời khai của hai đối tượng này, Cơ quan điều tra cũng đã bắt giữ 3 đối tượng thuộc băng nhóm cầm kiếm Nhật.
Tại Cơ quan điều tra, bọn chúng lần lượt khai nhận về nguyên nhân mâu thuẫn của mình. Theo đó, băng nhóm của Hoàng “trắng” – kẻ cầm súng bắn nhóm cầm kiếm và Nghiêm Viết Hòa, kẻ không biết bơi nhưng lại lao xuống kênh để tìm đường thoát thân nợ nhóm của Tín Trung, tức băng nhóm cầm kiếm 120 triệu tiền cá độ bóng đá.
Nhận lệnh từ “cấp trên”, Tín Trung kiên quyết phải săn lùng bằng được băng nhóm của Hoàng và Hòa để đòi nợ. Sau nhiều lần hẹn, băng Tín Trung cũng gặp được băng nhóm của Hòa và Hoàng tại địa điểm chung độ là khu vực Đại lộ Đông Tây. Tuy nhiên, khi đến địa điểm hẹn, Hòa và Hoàng chưa xong chuyện tiền bạc đã bị băng nhóm Tín Trung trải đệm chém cho “thất điên bát đảo”. Nếu không có khẩu Colt 45 mà Hoàng mang theo thủ thân thì không chắc là Hòa và Hoàng còn… thở để ngồi khai báo tại Cơ quan điều tra. Vụ đụng độ này một thời làm rộ lên thông tin đây chính là cuộc chiến giữa giang hồ đất Tiền Giang và giang hồ gốc Hải Phòng đang Nam tiến.
Lắm lúc, chủ nợ còn bị con nợ mướn dân đòi nợ thuê xử ngược lại nhằm xù nợ, như trường hợp một thiếu gia ở quận 5 lừa đảo cả chục nghìn USD cùng nhiều xe hơi nướng vào sòng bạc xong sau đó đã bỏ trốn. Trước đây, khi đến đòi nợ thiếu gia này, một chủ nợ cho thiếu gia mượn 100USD từng bị hai thanh niên đi xe SH, gí sung vào đầu với yêu cầu: “Không được xuất hiện để đòi nợ nữa, nếu không sẽ… biến mất”.
Dĩ nhiên, thế giới của dân đòi nợ thuê là một thế giới khác. Tay giang hồ gác kiếm còn cho biết, có những vụ con nợ không còn khả năng chi trả, giang hồ thứ thiệt sẽ lẳng lặng rút lui vì biết cho dù có hăm dọa, có đâm chém cũng không thể khiến con nợ xì ra tiền. Nhưng với đám côn đồ đòi nợ thuê thì khác. Hậu quả của những trận kích động mà những đối tượng đòi nợ thuê gây ra là chuyện không ai dám tiên đoán trước.
Và những kẻ này vẫn luôn có đất sống và phát triển, nếu như có những mối quan hệ dân sự mà người cho vay hoặc người mượn nợ chỉ tin vào luật rừng để cố tình bỏ quên… luật pháp(!)
DienDan.Edu.Vn Cám ơn bạn đã quan tâm và rất vui vì bài viết đã đem lại thông tin hữu ích cho bạn.DienDan.Edu.Vn! là một website với tiêu chí chia sẻ thông tin,... Bạn có thể nhận xét, bổ sung hay yêu cầu hướng dẫn liên quan đến bài viết. Vậy nên đề nghị các bạn cũng không quảng cáo trong comment này ngoại trừ trong chính phần tên của bạn.Cám ơn.