(Giải trí) – Tỉnh Xiêng Khoảng (Lào) nằm cách biên giới tỉnh Nghệ An của Việt Nam chưa đầy hai trăm cây số. Đó là một cao nguyên mơ màng, lãng đãng khói sương và vô cùng rộng lớn.
< Thuyền làm từ vỏ bom cũ.
Có đến chục lý do để trong chiến tranh, người Mỹ đã trải thảm bom tấn và trăm thứ bà rằn các vật liệu nổ xuống khu vực này. Những chiếc chum đá khổng lồ, cao 3m, đường kính cũng gần 3m, được đẽo gọt từ 3.000 năm trước… cứ xếp hàng mà vỡ toác. Vỡ như người ta dùng búa đinh đập vỡ những quả dưa hấu lớn.
< Cột chống nhà làm từ vỏ bom.
Theo tài liệu của CIA công bố, người Mỹ đã thực hiện hơn 230.000 phi vụ ném bom xuống đất Lào chỉ trong 9 năm từ 1964 đến 1973.
Dulichgo
Đến nay, ở Lào vẫn còn khoảng 80 triệu quả bom và vật liệu nổ đang rình rập chầu chc phát nổ ở khắp nơi. Rùng rợn hơn: 80 triệu bom và vật liệu nổ kia, chỉ là 1% số lượng bom đạn mà Mỹ ném xuống đất Lào.
< Trẻ em chơi gần những vỏ bom.
Ước tính trong giai đoạn từ năm 1964 – 1973, quân đội Mỹ đã thả hơn 2 triệu tấn bom, biến Lào trở thành quốc gia bị ném bom nặng nề nhất thế giới tính trên bình quân đầu người.
Kết quả cộng cả số nổ và số chưa nổ đã và sẽ khiến cả nhân loại tiến bộ phải mãi mãi kinh hoàng: Mỹ ném xuống đất Lào số bom đạn nhiều hơn tổng số bom đạn vật liệu nổ mà tất cả các nước tham chiến đã từng sử dụng trong toàn bộ cuộc… chiến tranh thế giới thứ hai.
< Cảnh rà phá bom mìn để “cứu vớt” Di sản Thế giới Cánh đồng Chum khỏi ô nhiễm vật liệu nổ phục vụ du lịch; khách sạn nhà hàng dựng quả bom tấn làm đồ trang trí”; khu du lịch lớn thì dựng bom mìn súng đạn (phế liệu) ra bán làm đồ lưu niệm. Người dân hồn nhiên nhặt bình xăng phụ của máy bay Mỹ làm các con thuyền lướt sóng.
< Hàng rào vỏ bom.
Dulichgo
Sau chiến tranh, theo thống kê từ phía Lào, ít nhất 20 nghìn người thương vong (trong khi dân số quốc gia này chỉ khoảng 7 triệu người!) vì bom mìn còn sót lại, trong đó 40% nạn nhân là trẻ em vô tội.
< Nhà hàng khách sạn cũng có bom.
Đó là lý do để năm 2016, ông Obama, với tư cách là Tổng thống Mỹ đã đến Lào nói lời xin lỗi với toàn bộ bà con các bộ tộc Lào về sự ô nhiễm bom mìn khủng khiếp mà Washington đã gây ra. Ông Tổng thống da màu tử tế này quả quyết: cần đến 90 triệu USD và phải làm liên tục nhiều thập niên nữa thì mới mong giải quyết được hậu quả bom mìn ở Lào.
Trước kỷ lục ấy, người Lào đã có một thú chơi ngạo nghễ: Chơi bom, mìn, đạn pháo, máy bay, giàn tên lửa. Trưng bày các chứng tích chiến tranh như một “di sản” mà người Lào đang đứng lên nó, tựa vào nó để vươn lên. Để chiến thắng.
Dulichgo
< Các nhà hàng, khách sạn, quán cà phê có tên là kiểu như (dịch ra tiếng Việt là) “Bom Bi”, “Những hố bom đạn” … khá nhiều ở thị xã Phôn Sa Vẳn.
Du khách nước ngoài tới Lào rất sửng sốt khi họ tận mắt chứng kiến cảnh người dân tận dụng những quả bom từ thời chiến tranh chế tạo thành nhiều vật dụng phục vụ cho cuộc sống hàng ngày.
Từ nhà riêng đến công sở, từ khách sạn đến nhà hàng, chỗ nào cũng chất ngất bom! Nơi kinh doanh phế liệu cả gan vô hiệu hóa vất liệu nổ rồi “sơn tút” bom tấn bán cho khách mua về trưng bày. Các nhà giàu xẻ bom lớn thành các nửa cột sắt kỳ lạ rồi dựng chúng thành bờ rào… Chuyện có lẽ chỉ có ở nước Lào.
Dulichgo
< Bom cũng có giá đàng hoàng.
Từ những quả bom nằm sót lại trên đất, người dân cố gắng phá chúng để lấy kim loại hay chất nổ đem bán. Với một quả bom có chất lượng tốt có thể được thu mua với giá 100 USD.
Hình ảnh những vật dụng thường ngày được chế biến từ vỏ bom trên đất Lào khiến khách nước ngoài lần đầu đặt chân tới đây không tránh khỏi kinh ngạc. Người ta có thể bắt gặp chúng ở bất cứ đâu, từ chiếc xuống chế từ vỏ bom cũ, cho tới cột chống nhà, chế thành thùng đựng nước….
< Trang trí tường rào bằng vỏ bom.
Các nhà hàng, khách sạn, quán cà phê có tên là kiểu như (dịch ra tiếng Việt là) “Bom Bi”, “Những hố bom đạn” … khá nhiều ở thị xã Phôn Sa Vẳn (Lào).
< Khay nướng than bằng vỏ bom.
Dulichgo
Ở tỉnh Xiêng Khoảng, nhà hàng có tên tiếng Anh (tạm dịch ra) là “Những hố bom” này thậm chí còn dùng bom tấn làm khay đựng than hồng nướng thịt cho thực khách. “Khuyến mại” thêm quả bom lớn sơn vàng dựng cảnh lửa đỏ cho người ta kinh dị luôn!
Còn khách sạn chúng tôi ở, từ lễ tân đến các phòng, từ lối đi đến sảnh lớn, chất ngất bom, đạn, súng ống.
Sân vườn của nhà dân, người ta cứ hồn nhiên trưng bày phế liệu của vũ khí, bom mìn một cách hồn nhiên và độc đáo.
Dulichgo
Trưng bày như trong một bảo tàng chiến tranh vậy. Họ đã đi qua cuộc chiến bằng tâm thế của những người chiến thắng, giờ ngạo nghễ đứng trên nỗi sợ hãi, bằng cả một cái thú chơi… bom mìn!
Theo Đỗ Doãn Hoàng (ViVu 247), Dân Trí…
DienDan.Edu.Vn Cám ơn bạn đã quan tâm và rất vui vì bài viết đã đem lại thông tin hữu ích cho bạn.DienDan.Edu.Vn! là một website với tiêu chí chia sẻ thông tin,... Bạn có thể nhận xét, bổ sung hay yêu cầu hướng dẫn liên quan đến bài viết. Vậy nên đề nghị các bạn cũng không quảng cáo trong comment này ngoại trừ trong chính phần tên của bạn.Cám ơn.